Có thể bạn chưa hiểu về Tôn Quyền: Quân thần ân nghĩa lưu thiên cổ
Làm một vị hùng chủ Giang Đông, Tôn Quyền đã thành công trong mối tương quan quân thần ân nghĩa, chúng ta cùng xem mối quan hệ với Giang Đông tứ kiệt làm dẫn chứng.
Tin hôm nay (TinHN) cung cấp những thông tin nổi bật
Làm một vị hùng chủ Giang Đông, Tôn Quyền đã thành công trong mối tương quan quân thần ân nghĩa, chúng ta cùng xem mối quan hệ với Giang Đông tứ kiệt làm dẫn chứng.
Từ xưa đến nay, những người làm nên đại nghiệp đều phải có tính cách đạm bạc, kiềm chế ham muốn dục vọng, không phải là kẻ chỉ biết đến bản thân, mà phải xem sự nghiệp to lớn của thiên hạ là trách nhiệm của mình.
“Tam quốc diễn nghĩa” tả Chu Du là người khí độ hẹp hòi, ghen tức tài năng Gia Cát Lượng, đã nói ra câu: “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng”. Thực tế Chu Du có phải dạng người như vậy không?
Năm đó, chỉ trong một ngày Tống Cao Tông liên tiếp ban ra 12 kim bài, cưỡng ép Nhạc Phi thu quân, Nhạc Phi đành nhẫn chịu lui binh. Nhạc Phi từ chiến trường trở về, bị tước bỏ binh quyền, rồi bị nhốt vào ngục của phủ Lâm An, hàm oan mà chết.
500 năm trước, Vương Dương Minh đã trải qua nhiều kiếp nạn và cuối cùng ngộ Đạo, ông chiêm nghiệm được đạo lý “Tâm tức lý” (Tâm chính là lý), trở thành bậc Thánh hiền có ảnh hưởng lớn đến tư tưởng người đời sau. Con đường từ một đứa trẻ ham chơi đến bậc Thánh hiền của ông như thế nào?
Vào năm Sơ Bình thứ nhất (năm 190), Đổng Trác chuyên quyền làm loạn triều chính, người người đều căm ghét. Chư hầu Quan Đông xây dựng liên quân thảo phạt Đổng Trác, cùng nhau nổi dậy.
Có lẽ do ảnh hưởng của “Tam quốc diễn nghĩa”, nên nhiều người cho Chu Du là ‘tâm địa hẹp hòi’, ‘đố kỵ tài năng’, nhưng lịch sử chân thực lại khác, Chu Du không những có tướng mạo anh tuấn, phong cách nho nhã, đầy ắp thi thư, tinh thông binh pháp, thông hiểu âm luật, mà còn có khí lượng quảng đại, tuổi còn trẻ nhưng đã là bậc hùng tài đại lược, cho nên mới được Lưu Bị gọi là “Vạn nhân chi anh” (Bậc anh tài trong cả vạn người).
Dương Diên Chiêu là vị danh tướng kháng Liêu thời Bắc Tống, trấn thủ biên cương hơn hai chục năm, người Liêu (tức người Khiết Đan) rất sợ uy ông. Tộc Liêu cho rằng sao Lục Lang là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu có trí dũng thiện chiến như Lục Lang tinh hạ phàm, nên gọi ông là “Dương Lục lang”.
Vương triều Mãn Thanh của người bộ tộc Mãn, thông qua sự tương giao dung nhập văn hóa Mãn – Hán, đã chấm dứt được cục diện loạn thế cuối thời Minh, đưa đế quốc Đại Thanh vào thời an định thịnh vượng. Trong thời gian đó, bản đồ địa khu Trung Quốc được mở rộng gấp ba, được các triết gia châu Âu ca ngợi ngưỡng mộ.
Lý Tĩnh vốn là bề tôi nhà Tùy, Đường Cao Tổ Lý Uyên khi dấy binh ở Thái Nguyên đã bắt sống được Lý Tĩnh, và muốn giết đi. Đường Thái Tông yêu quý tài của Lý Tĩnh nên ra sức cứu, nên ông được xá tội. Lý Tĩnh là nhà quân sự trứ danh văn võ song toàn của triều Đường, được ca ngợi là Thần quân sự của Đại Đường. Sau này ông được phong làm Vệ Quốc Công, người đời gọi ông là Lý Vệ Công.
Bà là bậc thầy tướng số đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc được ghi chép trong chính sử, được xem là tổ mẫu của tướng thuật. Tướng thuật của bà nếu so sánh với Viên Thiên Cang cũng không thể phân được ai cao ai thấp.
[Radio] – Trong lịch sử có không ít chuyên gia về bói toán. Họ đã có thể được lưu danh sử sách thì chắc chắn cũng đã tiết lộ không ít Thiên cơ. Tục ngữ có câu: “Thiên cơ bất khả lộ”. Trong học thuyết của Đạo gia, vận mệnh của mỗi người đều đã được an bài hết cả. Tiết lộ thiên cơ chính là nghịch thiên cải mệnh, như vậy kết cục của những người tiết lộ thiên cơ sẽ như thế nào?
Tống Sử có ghi, Lưu Kỹ là một trong bốn đại danh tướng đương đại, ngang hàng với Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn. Trong chiến dịch bao vây của quân Kim ở Thuận Xương, ông lấy thủ làm công, lấy năm nghìn tinh binh mà đánh lui mấy chục vạn đại quân, lưu lại một dấu son trong lịch sử.
Chiếc giường đầu tiên mà con người biết đến, ước tính có khoảng 77.000 năm tuổi, là một cái hố nông được đào dưới đất ở Nam Phi, hai bên được trồng đầy các loại cỏ và thực vật có tác dụng xua đuổi côn trùng.
Khổng Tử nói: “Người quân tử thì nghĩa là cao nhất”, và “trông thấy cái lợi thì phải nghĩ đến nghĩa”. Nếu phải lựa chọn giữa lợi và nghĩa thì nghĩa lớn hơn lợi, truy cầu đạo đức cao hơn lợi ích…